21 tháng 9 2021

SẤM NGUYỄN TRÃI

Thưa Quân Sư (Nguyễn Trãi), ngài có để lại Sấm ký không ạ?

Hãy nghe lại lời ta (Bình Ngô Đại Cáo):
Nhân họ HỒ chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng MINH đã thừa cơ gây họa
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh


Từ lúc tên HỒ CM lập ra cái đảng CS rồi đọc tuyên ngôn cho tới lúc này có tên PM CHÍNH thì chính sự VN có phiền hà không? Chinh chiến liên miên, đấu tố, “cải tạo", tù đày… Người dân có oán hận không? Quân Minh có phải từ bên Tàu sang không? Hiện nay có ai “cuồng [hc] Minh”, “cuồng Tàu” không? Quân Tàu có thừa cơ lấn đất, chiếm biển nước ta không? Bọn gian tà có ký giấy giao ải, nhượng đảo, để giữ ghế không? Đó không phải là “bán nước cầu vinh” sao?
 
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn nghìn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm

Nhiều ngàn người chết vì bao nhiêu chính sách sai lầm. Hiện nay, thân xác nhiều người dân vô tội chỉ còn lại chút tro tàn trong hủ. Chúng bay còn hoan hỉ tặng hủ cho nhau. Ngọn lửa hung tàn vẫn còn đang hừng hực cháy. Hàng ngàn đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Có tên công an giả dạng sư đang tụng niệm cho vaccine Tàu, ngay cả lư hương thờ cúng tiên tổ cũng dời đi, không phải là dối trời sao? Lừa dân: Hừ! ta không kể hết! Gây thù, kết oán liên miên… Ngươi xem, lời ta nói có sai không?

Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán
Nay xây nhà, mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa

Giết người trong đấu tố, trong trại cải tạo, trong ngục tù…rồi há miệng nhỏ vài giọt nước mắt dơ. Bán thuốc ung thư giả, ăn cắp kinh phí, bỏ bê bệnh viện, để cha mẹ chết hết, trẻ bơ vơ, người đau xót! Nhìn biệt phủ của lũ mua quan bán chức, thượng nịnh hạ đạp, lăng mộ thênh thang thản nhiên “đắp đất”, dân căm hận! Điều ta nói không phải rất rõ ràng hay sao?

Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội
Dơ bẩn thay, biển Đông Hải không rửa sạch mùi


Rừng phá nát! Không đủ giấy để sao kê tội trạng
Biển dơ bẩn, Formosa chứng cớ đó còn ghi.

Bại nhân nghĩa nát cả đất trời
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi
Có bao nhiêu thứ thuế “chính thức” ngươi phải đóng, có bao nhiêu thứ tiền “không tên” ngươi phải chi trả? Ra đường: BOT chi chít, “thuế CA giao thông”. Đến trường: “thuế” sách, “thuế” chỗ, đạt điểm tuyệt đối vẫn thiếu “ưu tiên”. Vào bệnh viện: “thuế” thuốc, “thuế” nước sôi, “thuế” bác sĩ… Có bại nhân nghĩa không?

Giữ ý kiến một người, gieo vạ cho bao nhiêu kẻ khác
Tham công danh một lúc, để cười cho tất cả thế gian

Theo tư tưởng “bác” (Mác/ Mao/ Hồ) gây tai họa cho cả giang sơn này. Mê tham những lời tâng bốc, nịnh nọt, để tiếng cười thúi cả mồ mả cha ông! Không phải thế ư?

Bình Ngô Đại Cáo của ta là thiên cổ hùng văn của dân tộc Việt, ngươi hãy về học lại:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt, trước lo trừ bạo

Việc gọi là nhân, là nghĩa, khi được dân ủng hộ thì mới “yên”.
Là "Quân" phải biết chiến đấu, chống Bắc xâm, trừ bạo ngược, đó mới chính là chức phận đúng đắn.
Không có tư tưởng, không có lý thuyết nào đơn giản hơn những điều ta dạy đó từ 600 năm trước. Ta nhắc lại, như một lời cảnh cáo cuối cùng, đã ghi vào văn sử:
Bá cáo hà nhĩ
Hàm sử văn tri
Xa gần bá cáo
Ai nấy đều hay.


Ngài phất tay áo bay về phía mặt trời…
Nguyên Đại
21-9-21

Tham khảo:
Bình Ngô Đại Cáo - Nguyễn Trãi

09 tháng 9 2021

NƯỚC MẮT CHƯA KHÔ

Chống Dịch
Con virus nhỏ bằng 1/600 độ dày sợi tóc, ký sinh trên tế bào sống, và lan truyền qua đường hô hấp. Tách những người bị nhiễm virus ra khỏi cộng đồng hầu như là việc không thể. Cách ly trong những ngày đầu của đại dịch là biện pháp “xin” chút thời gian, để tạo vaccine. Chủng ngừa đại trà là giải pháp duy nhất hiện nay.
 
Ở các nước dân chủ, việc chống dịch được giao cho một đội ngũ có chuyên môn cao, có kinh nghiệm. Vào những ngày đầu dịch bệnh, các biện pháp cách ly nghiêm ngặt được thực hiện, trong khi chính phủ bảo đảm lương thực cho người ở nhà, hỗ trợ tài chính cho người dân để các nhu cầu tối thiểu của họ được bảo đảm.
 
Hiện nay, các nước này dường như chấp nhận sự tồn tại của virus trong cộng đồng, thực hiện chủng ngừa rộng, tài trợ tối đa có thể cho hệ thống y tế, và từng bước khôi phục lại nền kinh tế đã bị con virus làm rung chuyển trong gần hai năm qua.

Ở Việt Nam, chính quyền CSVN đã làm NGƯỢC lại: giao việc chống dịch cho một đội ngũ không có chuyên môn, không cách ly nghiêm ngặt vào những ngày đầu mùa dịch, không bảo đảm nguồn vaccine, không tiêm vaccine cho nhóm người có nguy cơ, dễ lây lan.
 
Khi số người nhiễm bệnh tăng cao thì dựa vào biện pháp cách ly như là một giải pháp, “đi từng ngõ, gỏ từng nhà, ra từng đối tượng”, “bịt chặt” không cho virus thoát, v.v... Chặt đứt chuỗi cung ứng khiến cho chỗ này không có ăn, nơi khác thực phẩm phải đổ đi. Quy định thay đổi liên tục, hỗn loạn: đem quân đội vào đi chợ, giao hàng, kêu gọi shipper trở lại công việc. Không cho dân về quê, quy định giấy đi đường, hỗ trợ người dân không hiệu quả, “siết cổ” hệ thống y tế, ép buộc y bác sĩ v.v…
 
Rồi thì, cái giá phải trả rất rõ ràng. Con virus quá nhỏ để có lòng nhân đạo cho những sai lầm. Sinh mạng của những người dân vô tội, những gia đình tan nát, những đứa trẻ mồ côi, thảm cảnh trên tất cả các nẻo đường…

Chống Giặc
Quân đội các nước lớn như Mỹ, Nga, Trung Cộng, Ấn Độ v.v. dù thuộc chiến tuyến nào, đều không ngừng mở rộng và củng cố các liên minh quân sự.
 
Các nước nhỏ hơn như Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore (bằng 1/3 Saigon) cũng vậy, đều cho phép đối tác chiến lược thiết lập, nâng cấp các căn cứ quân sự ở các quốc gia đó, v.v…không ngừng học hỏi, đầu tư các kỹ thuật quân sự, các loại vũ khí mới, và sẵn sàng sử dụng vũ lực để duy trì tình trạng tự do trong vùng đang tranh chấp.
 
Ổn định là duy trì thế cân bằng, chứ không phải là bất động. Bất động đồng nghĩa với sự chết.

CSVN thì làm ngược lại: không liên kết, không tham gia liên minh quân sự, không phát triển các căn cứ quân sự chiến lược, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực. Trách nhiệm của quân đội trong bất kỳ một nhà nước nào là bảo vệ chủ quyền, bảo vệ dân. Quân đội CSVN được sử dụng không phải để bảo vệ người dân, nhưng là một lực lượng “công an” thứ hai với vũ khí nặng hơn, nhằm đàn áp người dân. Quân đội bất động, không bảo vệ ngư dân. Các tướng-tá thi đua làm kinh tế, “ăn đất”, bắt tay với sự xâm lấn của Trung Cộng.

Cái giá phải trả là điều chắc chắn.
 
Chiến tranh Lạnh, nhưng hai miền Nam-Bắc Việt Nam đã là những chiến trường nóng bỏng trên hai mươi năm, là nơi thử nghiệm các loại vũ khí. Người Việt ở cả hai miền hứng trọn các hậu quả trong và sau chiến tranh.
 
Thật rùng mình, khi nghĩ tới những điều tương tự sẽ xảy ra, như là một sự tái diễn của lịch sử trên một vùng đất dường như chưa khô những giọt nước mắt.

Nguyên Đại
9-9-21



05 tháng 9 2021

Anh Em Nhà Họ MAO

Cách đây mấy hôm, nhân ngày giỗ họ, mấy anh em nhà họ Mao tập trung ở nhà từ đường. Người lớn con nhứt, Mao Bình chỉ cái ao sau nhà nói: từ chỗ đây…đến chỗ đó là chín đoạn, coi như là biển Đông, từ nay thằng nào qua lại, khai thác cái gì, phải báo cáo, nếu không, tao bắn.

Mao Trọng, tuy lớn tuổi hơn, nhưng là vai em, nói: Anh từ từ chứ, sao không chọn ngày khác, ngày mai là giỗ lớn bên nhà em, coi như Quốc Khánh (2/9) bên em. Cái ao đó đang tranh chấp tùm lum, anh chơi vậy là “xỏ lá” quá! 

Mao Phúc, em ruột của Mao Trọng, nói nhỏ với anh: Đừng lo, em sẽ may cờ và hát, tụi nó sẽ sợ.
Mao Trọng lớn tiếng nạt Mao Phúc: Mày bị điên hả! Bên nhà Bình súng ống, giáo mác nhiều như thế, mày vác cờ chạy vòng vòng cho nó bắn bể gáo đang niểng niểng của mày à!
 
Mao Chính xoa dịu: Nhưng mà mình đã thề Bốn Lần Không rồi: Không liên kết với thằng nào, không theo phe nào, không cho mượn đường, không đánh và dọa đánh ai hết, thì khi có chuyện đâu thể nào mang vũ khí được anh.
 
Vậy thì mình sắm quân lính để làm gì, Mao Trọng hỏi. Tụi nó cũng có việc: đi chợ, giao cơm, thồ hàng…chống dịch, Mao Chính đáp. Rồi tiếp luôn, tiện đây báo cáo anh, tình trạng dịch bệnh nghiêm trọng quá, chắc phải chịu thua con virus này, chấp nhận sống chung với nó thôi anh.
 
Mao Trọng: vậy tại sao hôm trước tao nghe bên mày nói, phải bịt chặt không cho virus thoát. Chính đáp: em có nhiều giáo sư, tiến sĩ, họ bảo làm được mà. Trọng nói, mày cũng không phải mới biết, tụi theo mày đa số “không cấy mà có giấy”, khi đụng chuyện, nghe tụi nó không được.
 
Chính nói: Em cũng có xin, và mua ít thuốc bên anh Bình. Mao Phúc xen ngang: Anh tính lại chứ thuốc của ông Mao Bình, cho không thằng Mao Ủn con chú Kim, nó còn không nhận, tại sao anh vác tiền đi mua làm gì.

Chính nổi điên, không nhịn nữa, chỉ mặt Mao Phúc: cũng tại mày, nói cái gì: ta chống dịch hay lắm, trụ điện ở đâu đó cũng chạy về đây, nên tao nghĩ “bịt chặt” là được rồi, nên mới không tranh thủ mua thuốc vaccine.

Mao Trọng nghĩ bụng, mình cũng có phần dung dưỡng tụi nó, hôm trước mình nói: “mây đen bao phủ toàn cầu, mặt trời tỏa sáng ở đây”, khỏa lấp: “Tụi bay im lặng chút”, rồi quay sang nhìn Mao Bình, có vẻ như muốn xin ý kiến.

Mao Bình thủng thẳng: Ba tao là Mao Đông, thuộc dòng chính, tụi bay cũng biết đó, ổng đã từng nói to, rõ: “Trí Thức như cục c…”. Tụi nó hay cãi lắm, không dựa vào tụi nó làm cách mạng được, biết không? Muốn làm cách mạng phải kiếm tụi bần cố nông, tụi đó đông hơn nhiều, dụ dỗ, mua chuộc, hăm dọa, khủng bố… thì tụi nó mới đi theo tụi bay được.
 
Mao Bình nhìn lên bàn thờ của Mao Đông, chỉ mấy cuốn sách, tư tưởng lớn là ở đây chứ đâu, bây giờ tao cũng đang dùng đội ngũ này, đi lại con đường năm xưa của ba tao, chỉnh đốn lại nhà tao…hiểu chưa!

Mao Trọng trầm ngâm: hèn chi ba mình là Mao Hồ nói đúng, ổng không có tư tưởng con mẹ gì hết, thì ra tất cả là của bác Mao Đông. Bác Mao Đông ghê gớm quá, ổng mượn sức anh em đồng chí làm cách mạng, khi dựng được cửa nhà rồi thì ổng luộc sạch, giống như: Lưu Bang giết Hàn Tín, Câu Tiễn giết Văn Chủng thời xa xưa…

Mao Chính xen vô: dạ anh Bình nói đúng, thực ra em cũng biết bằng cấp của tụi nó là tào lao, nên người em cần chỉ đủ 3N (ba-nờ) là em nhận còn các bằng cấp khác, em không tính. Mao Bình tủm tỉm. Mao Trọng đánh trống lãng nhìn lên bình rượu Mao Đài trên bàn thờ của Mao Đông. Chỉ có Mao Phúc thì mặt đực ra: Quái! Cờ Lờ Mờ Vờ thì mình đã hiểu, còn ba-nờ là sao?

Mao Chính cười mỉm như Gia Cát Lạng: Ba Nờ là như vầy: Một là NỔ: phải chọn đứa nào nổ tốt, càng nổ càng tốt, không nổ thì làm sao dân nó tin. Hai là NGU: không nên chọn thằng khôn, vì nó không làm theo ý mình mà nó cãi. Thằng ngu thì nó phải nghe lời mình, bởi nó đâu biết cái gì đâu, nó sáng kiến “cầm cờ” như mày để cho thiên hạ chửi à. Ba là NỊNH: Nó phải biết bơm mình, như đã từng bơm cha mình là Mao Hồ vậy; sống cũng bơm, chết cũng phải bơm, không bơm thì nó thúi, biết chưa!

Mao Phúc gật gù. Mao Trọng quay sang: Đúng rồi! Tư tưởng đó gọi là Mao Nờ nghĩa là …mơ nào, là Chủ Nghiã Xã Hội, rõ không?

Trời bổng nổi cơn sấm sét, mấy anh em quày quả chạy vô nhà từ đường, rồi xì xụp cúi lạy hai bàn thờ, một của Mao Đông, cha của Mao Bình. Một của Mao Hồ, em Mao Đông, cha già dân tộc của Mao Trọng, Mao Phúc và Mao Chính.

Nguyên Đại
04-09-2021

Hình:
1) Leonid Brezhnev (Tổng Bí Thư Đảng CS Liên Xô) và Erich Honecker (Tổng Bí Thư Đảng CS Đông Đức) năm 1979
2) Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông