18 tháng 10 2019

Diêm Vương và Bố Già

Hai tên quỷ sứ điệu một người vào trước sân chầu. Diêm Vương phán: Ngươi tên họ là gì? Trên đó làm nghề gì? Người đang quỳ ở dưới, mếu máo: Dạ con tên là Lê Hải An, trên đó con đang giữ chức Thứ Trưởng thuộc Bộ Dục của nước CHXHCN Việt Nam, đang uống cà phê trên lan can lầu tám, vừa mới kéo vài hơi xì-gà, thì bất chợt bị quỷ sứ điệu đến đây, con không biết gì hết…

Diêm Vương, chau mày một giây, rồi phán: Ngươi tuổi Hợi, hôm nay (17/10/19) ngày Hợi, năm Hợi, và là ngày hoàng đạo, lẽ ra phải là tam hảo phát dương, ngươi chuẩn bị thăng chức mới phải, chứ tại sao xuống đây làm cái gì?

Người ở dưới khóc: Đèn trời soi xét, con không biết gì hết… Diêm Vương nói lớn: Đây là Địa Ngục, không có đèn trời chi cả; nhưng quả thực, ta chưa có gọi, tại sao ngươi nhào vô đây, hay là đứa nào cả gan dám xô ngươi xuống đây, khi ta chưa quyết.

Diêm Vương thét lớn: Tử Thư quan đâu? Quan giữ Sổ Tử dạ lớn, xuất hiện. Diêm Vương bực mình, quát: Tại sao dạo này có nhiều người cứ nhào xuống đây thình lình là sao, cho ta biết rõ ràng. Tử Thư quan bẩm: Thưa Diêm Chúa, danh sách các quan chức nước CHXHCN Việt Nam…

Diêm Chúa cắt ngang, ngươi dẹp ngay cái tên gọi dài thòng, ta nhức đầu quá, một là gọi Việt Cộng (VC), hai là gọi Việt Nam (VN), ngươi mà gọi dài dòng một lần nữa, ta không quăng ngươi vô chảo dầu, ta không phải là Diêm Chúa… Báo cáo mau!

Tử Thư quan thất kinh, nói: Dạ, danh sách các quan chức VC thình lình nhào xuống đây cho tới bây giờ trong 5 năm gần đây khá đều đặn. Khởi đi là tướng công an VC Phạm Quý Ngọ, năm 2014, đang ở trên đó, từ nhiên nhào xuống đây, sau vụ lùm xùm mà Dương Chí Dũng khai mua ụ-nổi của Nga có 2,3 triệu USD, mà chúng nó kê lên tới gần 20 triệu USD. Một năm sau, năm 2015, Nguyễn Bá Thanh chuẩn bị được thăng chức thì bị “bệnh lạ” nhào xuống đây.

Rồi năm 2016, thiếu tướng Lê Xuân Duy, tư lệnh quân khu 2, tướng lộ thênh thang, đột nhiên bị quăng xuống đây. Chưa đầy hai tuần sau, Bí Thư Yên Bái, Phạm Duy Cường và Chủ Tịch Yên Bái, Ngô Ngọc Tuấn tự nhiên nhảy xuống đây. Vụ này được cho là do Đỗ Cường Minh, kiểm lâm cục trưởng, xô xuống, nhưng Minh cũng nhào xuống luôn sau đó chưa đầy 5 phút. 

Tụi nó ba xạo nói là do tên Minh bắn rồi tự tử, nhưng thần coi lại thì có nhiều dấu hiệu khả nghi, vì không ai tự tử bằng cách, nghéo súng ra bắn từ sau ót, và cho dẫu có làm như vậy được thì tại sao viên đạn lại trổ ra trước trán, và sau đó thì súng lại nằm trong ngăn kéo bàn giấy. 

Không lẽ sau khi tên Minh chạy xuống đây, rồi chạy lên để súng vô hộc tủ, rồi chạy xuống đây lại. Chuyện này quỷ sứ cũng không làm được, huống chi là tên Minh. Vụ này trên đó cho chìm xuồng, nhưng thần vẫn âm thầm điều tra. Diêm Vương trợn mắt, muốn đổ lửa, không ngờ tụi trên đó làm quá.

Tử Thư Quan, chưa hết, thưa Diêm Vương, năm 2018, Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang lại bị “vi-rút lạ” tấn công rồi nhào xuống đây vào tháng 9. Hơn một năm sau, ngày 17/10/19, tay Thứ trưởng bộ Dục này lại chạy thẳng vô đây nữa, thần không hiểu tại sao cái hành lang rộng thênh thang, và cái lan can cao như thế, mà hắn lại có thể “tự té” được, nếu không có người “giúp đỡ”?!

Diêm Vương vểnh đôi lông mày, hai mắt mở to như hai cái trứng vịt, bực mình hét lớn: Chuyện là sao, trên đó có thằng nào, dám qua quyền ta, ta chưa bảo xuống, mà nó dám đẩy xuống? Tử Thư quan thất kinh, dạ, bẩm Diêm Chúa, hiện có một tên, cầm tinh con khỉ đột, sinh năm 1944, hôm trước nó đi Kiên Giang, thần có nhờ Thiên Lôi gõ cửa, nhưng nó trốn ra cửa sau, quá bận rộn, nên thần chưa xem kỹ là nó trốn bằng cách nào. Tên này tổ chức đốt lò, làm chảo dầu, tuyên bố củi tươi hay khô gì nó cũng đốt cả. Diêm Vương hét lớn: cha chả… lại có tên này nữa sao, dám qua mặt ta… Xưa nay đã từng có tên nào giống như tên này chưa?

Tử Thư quan run run bẩm: Thưa Diêm Chúa, cách đây khoảng 30 năm có hai tên Lê Duẩn và Lê Đức Thọ cũng đẩy xuống đây hàng loạt quan tướng VC: Năm 1984, Đại Tướng Chu Văn Tấn, Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, bị cho là do Duẩn-Thọ giết. 

Hai năm sau, 1986, Đại Tướng Tham Mưu Trưởng Hoàng Văn Thái cũng bị giết. Trước khi xuống đây, ông Thái có nói với vợ là “người ta sẽ giết tôi…” vì tôi biết nhiều chuyện liên quan tới tên Văn Tiến Dũng và Lê Đức Thọ. 

Cùng năm (1986) , Đại Tướng Lê Trọng Tấn, Tổng Tham Mưu Trưởng cũng bị Thọ giết tháng 12/1986, chỉ 5 tháng sau khi Thái qua đời. Hơn một tháng sau, đầu năm 1987, thượng tướng Đinh Đức Thiện lại chết vì “súng bị cướp cò” trong lúc đi săn. 

Rồi thì, Cục Trưởng Cục Quân Báo, Trung Tướng Phan Bình bị bắn vào đầu, với lý do “tự tử”. Trước đó Bình đã bị Lê Đức Anh tước mất quyền. Con trai của Bình sau đó cũng bị hãm hại, sau khi bị ép đưa vào bệnh viện tâm thần.

Diêm Chúa hỏi, Lê Đức Thọ là tên nào, đã xuống đây chưa. Hắn xuống đây năm 1990, có mùi hôi. Tại sao, Diêm Chúa hỏi. Thưa, không hiểu sao mộ của hắn ở nghĩa trang cao cấp Mai Dịch, Hà Nội vẫn có người đem phân đổ lên, sau đó gia đình hắn phải dời mộ về quê ở Nam Định. Diêm Chúa, đang bực bội, vẫn phải nhếch mép, giấu một nụ cười (địa ngục của ta có chảo dầu khủng khiếp, nhưng trên đó có những cách trả thù nặng (mùi) quá!).

Diêm Chúa tiếp tục truy vấn, như vậy là tình hình lặp lại sau 30 năm hả, tại sao? Tử Thư Quan cung kính đáp: Không phải, thưa Diêm Chúa, 30 năm trước chỉ có một trung tâm quyền lực thôi, đó là cánh của Duẩn-Thọ, “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”; còn cục diện bây giờ trên đó khá phức tạp. Ngay cả tên Lò Vương Tổng-Tịch, vừa rồi ở Kiên Giang, mém bị xô xuống đây. 

Tình hình trên đó bây giờ khá khốc liệt, rất nhiều “Bố Già”, chứ không phải chỉ có một Bố Già Marlon Brando trong tiểu thuyết về Mafia Ý của Mario Puzo. Ông nhà văn Puzo đó mà bây giờ có gởi tới VN, có lẽ cũng phải than rằng: Hồi đó trí tưởng tưởng của ta vẫn còn nghèo so với thực tế “thiên đường VC” hôm nay…

Diêm Chúa trầm ngâm một lát, nhiều bố già, như vậy cũng sẽ có nhiều thiên lôi, như vậy là đại loạn chứ không phải giỡn chơi. Rồi chợt cao giọng, bảo Tử Thư quan: Ông cho triệu Thiên Lôi xuống đây, ta có việc muốn nhờ y. Thiên Lôi tới, sấm sét ầm ầm. Diêm Chúa ôn tồn bảo, tình hình trên đó bây giờ khá hỗn loạn, ông có thể lên đó xem sao. Thiên Lôi sau khi nghe Tử Thư quan báo lại vắn tắt tình hình, đưa lưỡi búa lên trời chuẩn bị bay lên…

Diêm Chúa nói: Hãy khoan, ta biết ông là vô địch, nhưng trên đó bấy giờ là xứ “vô địch thiên lôi”, nghĩa là có quá nhiều thằng “thiên lôi” chỉ đâu đánh đó ở trên đó, ông không nên khinh địch, lỡ nó “bề hội đồng” thì rất quê xệ, chi bằng “cẩn tắc vô áy náy”, ông đem theo đội âm binh của ta lên đó, sẽ là những trợ thủ đắc lực cho ông. 
Chúc ông may mắn “mã đáo thành công”, mấy thằng tào lao, cho dẫu nó trốn ở đâu, cũng hốt hết đem xuống đây cho ta trị tội. Thiên Lôi gật gù, đoạn đưa búa lên trời ầm ầm đi lên, theo sau là đoàn âm binh la rú kinh hoàng.

Xứ Việt đang vào Đông, sẽ mưa gió, sấm sét vang rền trong những ngày tới…

Tài liệu tham khảo: “Những Cái Chết Bí Ẩn của hàng ngũ lãnh đạo đảng CSVN” – Đỗ Thông Minh.

Nguyên Đại
18 Tháng Mười 2019

Đã đăng trên:
Báo Tiếng Dân

Tiếng Dân Facebook





01 tháng 10 2019

Quốc Khánh hay Quốc Táng?

Hôm nay, ngày 1 tháng 10 năm 2019, Trung Cộng tổ chức lễ “quốc khánh” kỷ niệm 70 năm ngày ĐCS Trung Quốc cai trị Hoa lục.

Các lãnh tụ đã về hưu và đương nhiệm tập trung ở quảng trường Thiên An Môn để dự khán cuộc duyệt binh với 15 ngàn binh lính cùng với vũ khí hiện đại bao gồm các siêu máy bay tự động (không người lái/ drone) và giàn hỏa tiễn đạn đạo xuyên lục địa (intercontinental ballistic missiles).

Theo sau là cuộc diễu hành của “dân chúng”, cùng với hình ảnh của các lãnh tụ, kể từ Mao Trạch Đông, kèm theo một đội ngũ thanh thiếu niên dùng xe đạp, như một nhắc nhở rằng Trung Cộng đã tiến một bước khá dài từ sau cải tổ kinh tế hồi thập niên 1980.

Nhưng, người ta không khỏi liên tưởng đến việc: Chính nơi đây 30 mươi năm trước (1989), từng đoàn xe tăng nghiến lên thân xác của những sinh viên Trung Quốc, tụ tập để yêu cầu lãnh đạo thay đổi, dân chủ hơn cho đất nước Trung Hoa. Và, hàng triệu người Hong Kong xuống đường biểu tình đòi độc lập với Bắc Kinh; cộng với sự cương quyết không chấp nhận sát nhập với Trung Cộng của quân và dân đảo quốc Đài Loan; đồng thời cuộc thương chiến với Mỹ không có dấu hiệu giảm nhiệt nào; tất cả đã tạo nên những nhức nhối không thể làm ngơ, được hiện rõ trên khuôn mặt các lãnh đạo Trung Cộng.

Để chuẩn bị cho ngày “quốc khánh”, thủ đô Bắc Kinh như bị khóa lại, không có bất cứ thứ gì được bay lên trên trời cho dù là cánh diều, bồ câu nuôi, hay các máy bay đồ chơi; và người dân cư trú trên con đường duyệt binh được yêu cầu phải rời khỏi nhà trước đó. Các nhà hoạt động, bất đồng chính kiến đều nhận được lệnh không được tiếp xúc với truyền thông nước ngoài. Người nào ủng hộ cho các cuộc biểu tình ở Hong Kong đều nhận được lệnh không được đến nơi này cho đến sau lễ “quốc khánh”.

Ở Hong Kong, các buổi lễ trong các văn phòng chính phủ dường như rất lặng lẽ. Một nhóm những người biểu tình đã trưng các băng-rôn với dòng chữ “Không có quốc khánh, chỉ có quốc táng. Chấm dứt độc đảng cai trị”. (There is no national celebration, only national mourning. End one-party rule”.

Trong lúc bà Carrie Lam đang ở Bắc Kinh, và là một trong số rất ít những phụ nữ trên khán đài quan chức nhìn xuống quảng trường Thiên An Môn. Không hiểu bà có cảm giác như thế nào khi liên tưởng những gì đã xảy ra nơi đây 30 năm trước, và hiện đang xảy ra ở Hong Kong, một quê hương dưới sự ủy trị của bà.

Tập Cận Bình mặc đúng bộ quần áo giống như Mao Trạch Đông, đứng ngay vị trí mà Mao Trạch Đông đứng vào ngày 1/10/1949, để đọc diễn văn. Các lãnh đạo khác (những người còn sống) như Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào… thì mặc bộ vest bình thường.

Lời lẽ trong diễn văn của Tập Cận Bình có đoạn như sau: “Không có một sức mạnh nào có thể làm lung lay vị trí của quốc gia vĩ đại này. Không có một sức mạnh nào có thể ngăn cản nhân dân và đất nước Trung Quốc tiến về phía trước”.

Quan sát kỹ nét mặt của ông Giang Trạch Dân, từ lúc ông ngồi như bất động trong bộ vest chỉnh chu, cho tới lúc ông đứng dậy, nhìn chiếc xe chở tấm hình “vĩ đại” của mình, cùng với đám đông dân chúng chung quanh với những vòng hoa. Không thấy ông có nụ cười.

Có vẻ như ông vẫn không để xuống được những bực bội vì Tập Cận Bình vạch một dấu bằng giữa Tập và Mao “Chủ Tịch Vĩ Đại”, và cái cách mà buổi lễ được tổ chức rất “tháu cáy” của Tập như cướp đi tất cả thành quả, bao gồm xương máu, của các vị lãnh đạo trước Tập. Có lẽ ông lẩm bẩm: “Mày có thể lừa người khác, chứ không thể nào qua mắt được ‘bố mày’ đang ngồi đây. Một ngày ‘quốc khánh’ rất TC, rất Tập Cận, rất ‘Tháu Cáy’…”

Nguyên Đại
1 Tháng Mười 2019

Đã đăng trên:
Báo Tiếng Dân
Người Biểu Tỉnh ở Hong Kong "Không có quốc khánh, chỉ có quốc táng"