Hiển thị các bài đăng có nhãn Covid-19. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Covid-19. Hiển thị tất cả bài đăng

09 tháng 9 2021

NƯỚC MẮT CHƯA KHÔ

Chống Dịch
Con virus nhỏ bằng 1/600 độ dày sợi tóc, ký sinh trên tế bào sống, và lan truyền qua đường hô hấp. Tách những người bị nhiễm virus ra khỏi cộng đồng hầu như là việc không thể. Cách ly trong những ngày đầu của đại dịch là biện pháp “xin” chút thời gian, để tạo vaccine. Chủng ngừa đại trà là giải pháp duy nhất hiện nay.
 
Ở các nước dân chủ, việc chống dịch được giao cho một đội ngũ có chuyên môn cao, có kinh nghiệm. Vào những ngày đầu dịch bệnh, các biện pháp cách ly nghiêm ngặt được thực hiện, trong khi chính phủ bảo đảm lương thực cho người ở nhà, hỗ trợ tài chính cho người dân để các nhu cầu tối thiểu của họ được bảo đảm.
 
Hiện nay, các nước này dường như chấp nhận sự tồn tại của virus trong cộng đồng, thực hiện chủng ngừa rộng, tài trợ tối đa có thể cho hệ thống y tế, và từng bước khôi phục lại nền kinh tế đã bị con virus làm rung chuyển trong gần hai năm qua.

Ở Việt Nam, chính quyền CSVN đã làm NGƯỢC lại: giao việc chống dịch cho một đội ngũ không có chuyên môn, không cách ly nghiêm ngặt vào những ngày đầu mùa dịch, không bảo đảm nguồn vaccine, không tiêm vaccine cho nhóm người có nguy cơ, dễ lây lan.
 
Khi số người nhiễm bệnh tăng cao thì dựa vào biện pháp cách ly như là một giải pháp, “đi từng ngõ, gỏ từng nhà, ra từng đối tượng”, “bịt chặt” không cho virus thoát, v.v... Chặt đứt chuỗi cung ứng khiến cho chỗ này không có ăn, nơi khác thực phẩm phải đổ đi. Quy định thay đổi liên tục, hỗn loạn: đem quân đội vào đi chợ, giao hàng, kêu gọi shipper trở lại công việc. Không cho dân về quê, quy định giấy đi đường, hỗ trợ người dân không hiệu quả, “siết cổ” hệ thống y tế, ép buộc y bác sĩ v.v…
 
Rồi thì, cái giá phải trả rất rõ ràng. Con virus quá nhỏ để có lòng nhân đạo cho những sai lầm. Sinh mạng của những người dân vô tội, những gia đình tan nát, những đứa trẻ mồ côi, thảm cảnh trên tất cả các nẻo đường…

Chống Giặc
Quân đội các nước lớn như Mỹ, Nga, Trung Cộng, Ấn Độ v.v. dù thuộc chiến tuyến nào, đều không ngừng mở rộng và củng cố các liên minh quân sự.
 
Các nước nhỏ hơn như Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore (bằng 1/3 Saigon) cũng vậy, đều cho phép đối tác chiến lược thiết lập, nâng cấp các căn cứ quân sự ở các quốc gia đó, v.v…không ngừng học hỏi, đầu tư các kỹ thuật quân sự, các loại vũ khí mới, và sẵn sàng sử dụng vũ lực để duy trì tình trạng tự do trong vùng đang tranh chấp.
 
Ổn định là duy trì thế cân bằng, chứ không phải là bất động. Bất động đồng nghĩa với sự chết.

CSVN thì làm ngược lại: không liên kết, không tham gia liên minh quân sự, không phát triển các căn cứ quân sự chiến lược, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực. Trách nhiệm của quân đội trong bất kỳ một nhà nước nào là bảo vệ chủ quyền, bảo vệ dân. Quân đội CSVN được sử dụng không phải để bảo vệ người dân, nhưng là một lực lượng “công an” thứ hai với vũ khí nặng hơn, nhằm đàn áp người dân. Quân đội bất động, không bảo vệ ngư dân. Các tướng-tá thi đua làm kinh tế, “ăn đất”, bắt tay với sự xâm lấn của Trung Cộng.

Cái giá phải trả là điều chắc chắn.
 
Chiến tranh Lạnh, nhưng hai miền Nam-Bắc Việt Nam đã là những chiến trường nóng bỏng trên hai mươi năm, là nơi thử nghiệm các loại vũ khí. Người Việt ở cả hai miền hứng trọn các hậu quả trong và sau chiến tranh.
 
Thật rùng mình, khi nghĩ tới những điều tương tự sẽ xảy ra, như là một sự tái diễn của lịch sử trên một vùng đất dường như chưa khô những giọt nước mắt.

Nguyên Đại
9-9-21



22 tháng 8 2021

PHIẾM: ĐẤU GIÁ VIỆT NAM

Tuần sau, bà Kamala Harris, nữ phó tổng thống Mỹ đầu tiên sẽ đến Việt Nam. Bà cũng là phó tổng Mỹ đầu tiên có nguồn gốc Phi Châu và Á-châu.

Tại sao bà không “ở nhà cách ly” mà “đi thẳng vào tâm dịch” thế này, lúc mà “Quân Đội Nhân Dân Việt Nam” tiến về thành phố Hồ Chí Minh, vào nửa đêm nay (22-08-2021), để chống dịch do virus xuất phát từ Vũ Hán gây ra? Và, cơn hậu chấn chính trị ở Afghanistan vẫn chưa lắng dịu.

Nội các của ông Biden vẫn quyết định không dời ngày chuyến đi ngoại quốc lần thứ hai của bà Harris trong vai trò phó tổng thống, hình như muốn đẩy bớt sự chú ý của giới truyền thông về tình hình A-phú-hãn, rằng Mỹ thu lại vai trò ở Trung Đông để chuyển sức mạnh về Đông-Nam Á.

Thêm vào đó, đây là thời điểm mà cơn khát vaccine Mỹ dường như chưa bao giờ cháy bỏng hơn đối với Việt Nam. Quân đội đã được triển khai như một giải pháp chống dịch cuối cùng, để khắc phục hậu quả của việc tiêm vaccine viện trợ cho quan chức, công cụ bảo vệ chế độ và gia đình của họ, thay vì là các nhóm người có nguy cơ cao nhất, dẫn đến tình trạng mà thi thể của dân trong vùng dịch cứ chồng chất từng ngày.

Lọ vaccine Mỹ chắc chắn sẽ là món quà đầu tiên được bà Harris đặt lên trên bàn đàm phán với các lãnh đạo chính phủ đảng CSVN. Cái gì sẽ được đưa ra từ phía “đối tác toàn diện” Việt Nam, trong cuộc thương lượng này?

                                                                                    ***  

Ngài thủ tướng rất thích dùng những lời lẽ có cánh của Việt Nam mà chúng ta có thể tưởng tượng cuộc gặp gỡ sẽ diễn ra, qua hình ảnh ngài ngước nhìn lên khẩu hiệu rất to, dưới hình bác “Không có gì quý hơn…”, nở một nụ cười rất tươi và dõng dạc:

Thưa bà phó tổng thống, ngày 25-11-2019, cũng tại thành phố Hà-Nội này, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng bộ quốc phòng của chúng tôi, đã tuyên bố Sách Trắng (2019 Vietnam National Defence), sau hơn một thập kỷ nghiên cứu tư tưởng vĩ đại của bác Hồ là “Không Có Gì”, và đã phát triển từ “Ba Không” lên đến “Bốn Không”: “Việt Nam chủ trương [1] không tham gia liên minh quân sự; [2] không liên kết với nước này để chống nước kia; [3] không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác; [4] không sử dụng vũ lực hoặc đe doạ sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế”.

Tôi mong bà đừng nghe lời của bọn “phản động” nói: đây là một chính sách “tự sát”, rằng: Không là thành viên trong bất cứ liên minh quân sự nào thì sức mạnh ở đâu? Không liên kết với các nước khác thì làm sao chống lại các khối, các liên minh quân sự khác? Không sử dụng vũ lực, hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, thì lấy cái gì để “không cho” các nước khác đặt căn cứ quân sự trên lãnh thổ của mình, lấy cái gì để bảo vệ chủ quyền quốc gia.

Tụi nó còn “hỗn hào” rằng: con chó nó còn biết sủa để giữ nhà, con chim con gà nó còn biết cào cấu khi tổ của nó bị xâm phạm, “không dùng vũ lực…hoặc đe dọa…” thì có khác nào phơi một con giun trước miệng gà.

Mặc dù chúng tôi đã vận dụng tư tưởng “Không Có Gì” của bác, nhưng các cựu bộ đội của chúng tôi cũng cằn nhằn là: từ ngày thành lập đảng chưa bao giờ có chuyện này: Bác Mao đã giúp bác Hồ chúng ta đánh Pháp. Việt Nam không nhận sự giúp đỡ, vũ khí và viện trợ của Liên Xô và Trung Quốc thì làm sao đánh Mỹ? À quên, xin lỗi bà, “giành độc lập”. Bây giờ các ông tuyên bố “Bốn Không”, đâu khác nào “phủ định sạch trơn” đường lối lịch sử thành công của đảng ta.

Như bà thấy đấy, chúng tôi yêu chuộng hòa bình, nên không dám đánh nhau…Ồ! không, quân đội chúng tôi chuyển sang phát triển kinh tế để nâng cao khả năng tự vệ, chúng tôi không muốn đánh, chứ không phải không dám… Chúng tôi yêu chuộng tự do. Quân đội hiện đang sử dụng sức mạnh ưu việt từ vũ khí đã được hiện đại hóa để ghì chặt dân chúng thành phố Saigon không cho lây lan nước bọt, lẫn tư tưởng phản động.

Không muốn cắt lời, thiếu phong độ ngoại giao, bà phó tổng thống, vừa viếng thăm các binh sĩ Hải quân Mỹ trên chiến hạm Tulsa đang neo ở Singapore hôm trước, nhẹ nhàng lấy thêm ra một lọ vaccine của Anh quốc AstraZeneca đặt trên bàn và nói: Ngài nói đúng, “Nothing is impossible” và ”Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn”. Chúng tôi đang nghĩ tới việc thay đổi một kẻ cựu thù thành một đối tác chiến lược trong khu vực Đông-Nam Á.

Ông thủ tướng, nuốt nước miếng xuống (cho thấm giọng), rồi cao giọng: bà nói rất đúng “Không có gì là không thể”, rồi tiếp luôn (lật ngữa bài): Bà thấy đấy, chúng tôi vẫn nhớ là đã có cuộc chiến tuy ngắn nhưng rất đẫm máu với Trung Quốc, và hiện không có căn cứ quân sự nào của Trung Quốc đặt tại Việt Nam. Hải quân của chúng tôi vẫn đánh cá trong cảng Cam Ranh… Ồ không! ý tôi là bảo vệ các thuyền đánh cá. Chúng tôi không sử dụng Không Quân, vì vẫn còn đang điều tra vụ chiếc tiêm kích SU-30MK2 vỡ vụn trên vùng biển Nghệ An ngày 14-6-2016, và chiếc CASA 212 tan xác trên vịnh Bắc Bộ hai ngày sau đó.

Ông nở một nụ cười khó hiểu và tiếp luôn: Tôi biết có những căn cứ quân sự trên quần đảo Hoàng Sa trong vùng biển của chúng tôi, nhưng nếu Đệ Thất Hạm Đội không được lệnh chỉ ngắm hoàng hôn thì nơi đó đâu trở nên như bây giờ, không thể đổ hết cho cái công lệnh của một người tiền nhiệm của tôi, tên Đồng-Phạm được (viết theo thứ tự tiếng Mỹ).

Bà là một người rất giỏi ngôn ngữ, trước khi trở thành nữ phó tổng thống đầu tiên của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ; và dân chúng Việt Nam rất thích tiếng Mỹ, chẳng hạn từ ngữ: u + action = auction (Bạn + Hành Động = Đấu Giá). Trong một cuộc đấu giá, cái giá là do người mua đưa ra chứ không phải người bán, phải không thưa bà. Sách Trắng chúng tôi soạn thảo mới đây nói rất rõ ràng là “Bốn Không”…

Bà Harris không còn giữ kẽ nữa, mà bật cười lớn rất tự nhiên, nghĩ bụng: À thì ra, cái gọi là “Bốn Không”, thực ra chỉ có một “Không”, nghĩa là “không cho giá” trước. Là người có nhiều kinh nghiệm trong chính trường, bà thẳng thắn: Dù sao thì chúng tôi vẫn có một nền kinh tế đứng số một trên thế giới, và một quân đội mạnh nhất hành tinh, chưa kể các Đồng Minh. Chúng tôi có “số Một” đứng trước nhiều “số Không”. Không có khách mua nào có thể đấu thắng với chúng tôi, nếu chúng tôi quyết mua cho bằng được. Ông cũng biết đấy, khi đi mua nhà, “ngôi nhà” phải được chuẩn bị như thế nào, trước khi được cho giá.

Hiện Việt Nam phụ thuộc về Trung Quốc về mọi mặt. Bản thân ngài, trước khi nhận chức thủ tướng, đã cổ xúy tối đa cho các khu kinh tế đặc biệt của người Trung Quốc: Vân Đồn, Bắc Vân Phong, và Phú Quốc. Sẽ là một điều khôi hài cho dân chúng Hoa Kỳ, nếu các binh sĩ thuộc các căn cứ chiến lược của chúng tôi ở gần đây đấu bóng chuyền với các “công nhân” Trung Cộng, trong các khu vực đặc biệt như Formosa chẳng hạn…

Tôi rất thích chữ “auction” của ông, nhưng cũng muốn nói thêm rằng, các cuộc đấu giá thường kết thúc bằng một tiếng búa gỏ xuống mặt bàn, dứt khoát và chát chúa.

Tôi cảm ơn các ngài về những tiếp đãi rất nồng hậu trong lúc quý ngài đang gồng mình đối phó với dịch bệnh. Tôi sẽ để lại vài lọ vaccine trên bàn, như một sự hữu hảo. Đồng sự của tôi sẽ thảo thuận thêm với thuộc cấp của ngài về một số người bất đồng chính kiến đang bị giam giữ. Tôi sẽ đi Hawaii, sẽ nói chuyện với các binh sĩ hải quân của chúng tôi ở Trân Châu Cảng (Pearl Harbour) về thất bại cũng như niềm tự hào của quân đội chúng tôi trong chiến tranh thế giới thứ hai, trước khi về lại Mỹ. Tôi chúc quý ngài sức khỏe…

Bà Harris chỉ ở lại Việt Nam một ngày sau khi làm việc ở Singapore ba ngày trước đó. Có lẽ, cố tổng thống Lý Quang Diệu của Singapore đã đúng, khi bắt buộc dạy Anh Ngữ cho học sinh từ nhỏ. Người Singapore nói tiếng Anh giỏi hơn nhiều so với các quan chức Việt Cộng. Bà Harris cảm thấy dễ hiểu người Singapore hơn, nên đã dừng lại ở đây lâu hơn nhiều, dù rằng diện tích Singapore chỉ nhỉnh hơn một phần ba diện tích của Saigon.

Nguyên Đại
22-8-2021

Hình:
1) Phó tổng thống Hoa Kỳ, bà Kamala Harris. Nguồn Reuters
2) Số người chết hôm nay, dù chưa hết ngày 22-8, đã có 737 người chết, theo Worldometers.
3) Thứ trưởng Quốc phòng Việt Nam Nguyễn Chí Vịnh công bố Sách trắng Quốc phòng hôm 25/11/2019. Nguồn: VOA Tiếng Việt


Đã đăng trên báo Tiếng Dân

17 tháng 8 2021

LÒNG DÂN KHÔNG THỂ "CHIẾN THẮNG"

Nếu ông Thủ Tướng (TT) chính phủ của đảng CSVN trước đây có những phát biểu làm nên thương hiệu của ông, như “cờ lờ mờ vờ”, “nếu cột điện ở Mỹ biết đi thì sẽ về Việt Nam”… thì ông TT hiện nay ăn nói tốt hơn, “có tâm, có tầm” hơn, theo báo đảng.

Chủ Nhật tuần rồi, ngày 15/8/2021, ông Phạm Minh Chính, trong chức vụ Thủ Tướng chính phủ đảng CSVN hiện nay, đã phát biểu: “Vaccine tốt nhất là vaccine được tiêm sớm nhất”, chiến thắng dịch bệnh là “chiến thắng lòng dân” và truyền thông đảng theo lệ cũ, đưa ông lên mây.

Người viết đóng góp ý kiến như sau để ông “chiến thắng lòng dân”: ông hãy công bố danh sách các lãnh đạo và thông tin chi tiết: ai, ở đâu, lúc nào, đã được chích vaccine gì? Ông sẽ được vinh danh là người nói và làm xuất sắc nhất trong lịch sử cách mạng, bởi dân chúng sẽ biết được vaccine tốt nhất đã được chích cho ai, sớm nhất vào lúc nào? Ông chắc chắn sẽ “chiến thắng lòng dân” sau khi công khai thông tin này. Tại sao điều ông và đồng chí của ông đã làm, ông lại không nói?

Còn bây giờ muốn giải quyết lượng vaccine Trung Quốc không hiệu quả, nhiều nước không công nhận, ông và đồng chí của ông lại cứ muốn chích cho dân thành phố “mang tên bác” sớm nhất để thành loại “tốt nhất”. Cách cư xử như vậy vừa xúc phạm tới bác, vừa không thể “chiến thắng lòng dân”, bởi dân ở thời đại 4.0 này không phải cứ nói, cứ thổi linh tinh là họ mát bụng. Ông coi thường họ quá, thì làm sao “chiến thắng” được lòng của họ.

Từ đầu mùa dịch, chính phủ của ông đã ỷ lại vào việc giãn cách, việc “bịt chặt” không cho virus đi qua, việc “chống dịch như chống giặc”, lập “đường mòn HCM trên không”, “trường kỳ kháng chiến”, hô các khẩu hiểu thời “đánh Mỹ”. Con virus không có liên hệ với ý chí cách mạng, với lòng dũng cảm, “chỉ đạo quyết liệt”, “chiến thắng lòng dân” gì cả. Con virus chỉ “sợ” vaccine. Nhưng, chính phủ của ông đã không có chính sách vaccine kịp thời và hữu hiệu, dẫn đến cái chết của nhiều người dân; điều đó là tội ác.

Những người nhiễm virus là nạn nhân, họ không phải là tội phạm, họ phải được giúp đỡ, không phải bị bắt nhốt (đi cách ly tập trung) trong điều kiện tồi tệ, và lìa xa với gia đình con cái của họ trong những ngày tháng đau thương, hoạn nạn nhất này. Chính sách “tách F0 ra khỏi cộng đồng” như trong điều kiện hiện nay ở Việt Nam cũng là một tội ác. Không ai đối xử tàn bạo với người khác để lấy lòng của họ cả.

Giãn cách là biện pháp tránh lây lan, người thực hiện giãn cách phải có nhu cầu tối thiểu để sống còn. Người ở tù cũng phải được ăn, mặc, sinh hoạt tối thiểu. Giãn cách mà không tính đến việc bảo đảm đời sống cơ bản của người dân có khác nào nhốt họ lại trong tình trạng thiếu thốn những nhu cầu cơ bản nhất.

Ông Chính và các đồng chí của ông đã làm gì để bảo đảm nhu cầu tối thiểu, sống còn đó của người dân? Cái chỉ thị 16 gì đó: “người cách ly người, nhà cách ly nhà…” đọc cứ như thơ, đã làm cho hàng hóa không di chuyển, đẩy giá sinh hoạt lên đắt đỏ… Chỉ thị đó có khác gì việc giam người dân lại, bỏ đói họ. Dân đói mà, lòng của họ trống rỗng, cồn cào, thì có cái gì để cho ông “chiến thắng”.

Không chịu nổi cái đói, cái chết do dịch bệnh đang chực chờ, họ lên đường về quê, thì bị chận lại. Ông không thấy, không nghe những cảnh đời oan trái trên khắp các ngả đường Việt Nam? Con thú khi đói còn biết kêu gào, người dân chỉ chạy về nơi họ còn có chút hy vọng có miếng ăn, ông cho người ngăn họ lại. Bụng họ trống rỗng, nước mắt cũng không còn, họ không còn gì để cho ông và các đồng chí của ông “chiến thắng” cả.

Người sống không có gì ăn, lại không được chạy tới chỗ có cái ăn. Thân nhân của họ, người đã chết, họ không có tiền để chôn cất mai táng. Lòng dân đã chết, không còn gì nữa để ông và các đồng chí của ông chiến thắng. Cái mà họ nhận được từ ông và các đồng chí của ông, may ra, chỉ còn là những nắm tro… những tang tóc, thảm thương.



Họ đang chờ một cơ hội để tái sinh. Lòng dân đang nhóm thành cơn bão. Cơn bão trong lòng đại dương đang cuồn cuộn đến. Ông và các đồng chí của ông không thể chiến thắng được cơn bão trong lòng dân. Hãy nhận ra những điều đó trước khi quá muộn.

Nguyên Đại
17-8-2021


Việt Luận - Úc Châu - Sydney