21 tháng 9 2021

SẤM NGUYỄN TRÃI

Thưa Quân Sư (Nguyễn Trãi), ngài có để lại Sấm ký không ạ?

Hãy nghe lại lời ta (Bình Ngô Đại Cáo):
Nhân họ HỒ chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng MINH đã thừa cơ gây họa
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh


Từ lúc tên HỒ CM lập ra cái đảng CS rồi đọc tuyên ngôn cho tới lúc này có tên PM CHÍNH thì chính sự VN có phiền hà không? Chinh chiến liên miên, đấu tố, “cải tạo", tù đày… Người dân có oán hận không? Quân Minh có phải từ bên Tàu sang không? Hiện nay có ai “cuồng [hc] Minh”, “cuồng Tàu” không? Quân Tàu có thừa cơ lấn đất, chiếm biển nước ta không? Bọn gian tà có ký giấy giao ải, nhượng đảo, để giữ ghế không? Đó không phải là “bán nước cầu vinh” sao?
 
Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn nghìn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm

Nhiều ngàn người chết vì bao nhiêu chính sách sai lầm. Hiện nay, thân xác nhiều người dân vô tội chỉ còn lại chút tro tàn trong hủ. Chúng bay còn hoan hỉ tặng hủ cho nhau. Ngọn lửa hung tàn vẫn còn đang hừng hực cháy. Hàng ngàn đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Có tên công an giả dạng sư đang tụng niệm cho vaccine Tàu, ngay cả lư hương thờ cúng tiên tổ cũng dời đi, không phải là dối trời sao? Lừa dân: Hừ! ta không kể hết! Gây thù, kết oán liên miên… Ngươi xem, lời ta nói có sai không?

Thằng há miệng, đứa nhe răng, máu mỡ bấy no nê chưa chán
Nay xây nhà, mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa

Giết người trong đấu tố, trong trại cải tạo, trong ngục tù…rồi há miệng nhỏ vài giọt nước mắt dơ. Bán thuốc ung thư giả, ăn cắp kinh phí, bỏ bê bệnh viện, để cha mẹ chết hết, trẻ bơ vơ, người đau xót! Nhìn biệt phủ của lũ mua quan bán chức, thượng nịnh hạ đạp, lăng mộ thênh thang thản nhiên “đắp đất”, dân căm hận! Điều ta nói không phải rất rõ ràng hay sao?

Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội
Dơ bẩn thay, biển Đông Hải không rửa sạch mùi


Rừng phá nát! Không đủ giấy để sao kê tội trạng
Biển dơ bẩn, Formosa chứng cớ đó còn ghi.

Bại nhân nghĩa nát cả đất trời
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi
Có bao nhiêu thứ thuế “chính thức” ngươi phải đóng, có bao nhiêu thứ tiền “không tên” ngươi phải chi trả? Ra đường: BOT chi chít, “thuế CA giao thông”. Đến trường: “thuế” sách, “thuế” chỗ, đạt điểm tuyệt đối vẫn thiếu “ưu tiên”. Vào bệnh viện: “thuế” thuốc, “thuế” nước sôi, “thuế” bác sĩ… Có bại nhân nghĩa không?

Giữ ý kiến một người, gieo vạ cho bao nhiêu kẻ khác
Tham công danh một lúc, để cười cho tất cả thế gian

Theo tư tưởng “bác” (Mác/ Mao/ Hồ) gây tai họa cho cả giang sơn này. Mê tham những lời tâng bốc, nịnh nọt, để tiếng cười thúi cả mồ mả cha ông! Không phải thế ư?

Bình Ngô Đại Cáo của ta là thiên cổ hùng văn của dân tộc Việt, ngươi hãy về học lại:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt, trước lo trừ bạo

Việc gọi là nhân, là nghĩa, khi được dân ủng hộ thì mới “yên”.
Là "Quân" phải biết chiến đấu, chống Bắc xâm, trừ bạo ngược, đó mới chính là chức phận đúng đắn.
Không có tư tưởng, không có lý thuyết nào đơn giản hơn những điều ta dạy đó từ 600 năm trước. Ta nhắc lại, như một lời cảnh cáo cuối cùng, đã ghi vào văn sử:
Bá cáo hà nhĩ
Hàm sử văn tri
Xa gần bá cáo
Ai nấy đều hay.


Ngài phất tay áo bay về phía mặt trời…
Nguyên Đại
21-9-21

Tham khảo:
Bình Ngô Đại Cáo - Nguyễn Trãi

09 tháng 9 2021

NƯỚC MẮT CHƯA KHÔ

Chống Dịch
Con virus nhỏ bằng 1/600 độ dày sợi tóc, ký sinh trên tế bào sống, và lan truyền qua đường hô hấp. Tách những người bị nhiễm virus ra khỏi cộng đồng hầu như là việc không thể. Cách ly trong những ngày đầu của đại dịch là biện pháp “xin” chút thời gian, để tạo vaccine. Chủng ngừa đại trà là giải pháp duy nhất hiện nay.
 
Ở các nước dân chủ, việc chống dịch được giao cho một đội ngũ có chuyên môn cao, có kinh nghiệm. Vào những ngày đầu dịch bệnh, các biện pháp cách ly nghiêm ngặt được thực hiện, trong khi chính phủ bảo đảm lương thực cho người ở nhà, hỗ trợ tài chính cho người dân để các nhu cầu tối thiểu của họ được bảo đảm.
 
Hiện nay, các nước này dường như chấp nhận sự tồn tại của virus trong cộng đồng, thực hiện chủng ngừa rộng, tài trợ tối đa có thể cho hệ thống y tế, và từng bước khôi phục lại nền kinh tế đã bị con virus làm rung chuyển trong gần hai năm qua.

Ở Việt Nam, chính quyền CSVN đã làm NGƯỢC lại: giao việc chống dịch cho một đội ngũ không có chuyên môn, không cách ly nghiêm ngặt vào những ngày đầu mùa dịch, không bảo đảm nguồn vaccine, không tiêm vaccine cho nhóm người có nguy cơ, dễ lây lan.
 
Khi số người nhiễm bệnh tăng cao thì dựa vào biện pháp cách ly như là một giải pháp, “đi từng ngõ, gỏ từng nhà, ra từng đối tượng”, “bịt chặt” không cho virus thoát, v.v... Chặt đứt chuỗi cung ứng khiến cho chỗ này không có ăn, nơi khác thực phẩm phải đổ đi. Quy định thay đổi liên tục, hỗn loạn: đem quân đội vào đi chợ, giao hàng, kêu gọi shipper trở lại công việc. Không cho dân về quê, quy định giấy đi đường, hỗ trợ người dân không hiệu quả, “siết cổ” hệ thống y tế, ép buộc y bác sĩ v.v…
 
Rồi thì, cái giá phải trả rất rõ ràng. Con virus quá nhỏ để có lòng nhân đạo cho những sai lầm. Sinh mạng của những người dân vô tội, những gia đình tan nát, những đứa trẻ mồ côi, thảm cảnh trên tất cả các nẻo đường…

Chống Giặc
Quân đội các nước lớn như Mỹ, Nga, Trung Cộng, Ấn Độ v.v. dù thuộc chiến tuyến nào, đều không ngừng mở rộng và củng cố các liên minh quân sự.
 
Các nước nhỏ hơn như Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore (bằng 1/3 Saigon) cũng vậy, đều cho phép đối tác chiến lược thiết lập, nâng cấp các căn cứ quân sự ở các quốc gia đó, v.v…không ngừng học hỏi, đầu tư các kỹ thuật quân sự, các loại vũ khí mới, và sẵn sàng sử dụng vũ lực để duy trì tình trạng tự do trong vùng đang tranh chấp.
 
Ổn định là duy trì thế cân bằng, chứ không phải là bất động. Bất động đồng nghĩa với sự chết.

CSVN thì làm ngược lại: không liên kết, không tham gia liên minh quân sự, không phát triển các căn cứ quân sự chiến lược, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực. Trách nhiệm của quân đội trong bất kỳ một nhà nước nào là bảo vệ chủ quyền, bảo vệ dân. Quân đội CSVN được sử dụng không phải để bảo vệ người dân, nhưng là một lực lượng “công an” thứ hai với vũ khí nặng hơn, nhằm đàn áp người dân. Quân đội bất động, không bảo vệ ngư dân. Các tướng-tá thi đua làm kinh tế, “ăn đất”, bắt tay với sự xâm lấn của Trung Cộng.

Cái giá phải trả là điều chắc chắn.
 
Chiến tranh Lạnh, nhưng hai miền Nam-Bắc Việt Nam đã là những chiến trường nóng bỏng trên hai mươi năm, là nơi thử nghiệm các loại vũ khí. Người Việt ở cả hai miền hứng trọn các hậu quả trong và sau chiến tranh.
 
Thật rùng mình, khi nghĩ tới những điều tương tự sẽ xảy ra, như là một sự tái diễn của lịch sử trên một vùng đất dường như chưa khô những giọt nước mắt.

Nguyên Đại
9-9-21