09 tháng 9 2021

NƯỚC MẮT CHƯA KHÔ

Chống Dịch
Con virus nhỏ bằng 1/600 độ dày sợi tóc, ký sinh trên tế bào sống, và lan truyền qua đường hô hấp. Tách những người bị nhiễm virus ra khỏi cộng đồng hầu như là việc không thể. Cách ly trong những ngày đầu của đại dịch là biện pháp “xin” chút thời gian, để tạo vaccine. Chủng ngừa đại trà là giải pháp duy nhất hiện nay.
 
Ở các nước dân chủ, việc chống dịch được giao cho một đội ngũ có chuyên môn cao, có kinh nghiệm. Vào những ngày đầu dịch bệnh, các biện pháp cách ly nghiêm ngặt được thực hiện, trong khi chính phủ bảo đảm lương thực cho người ở nhà, hỗ trợ tài chính cho người dân để các nhu cầu tối thiểu của họ được bảo đảm.
 
Hiện nay, các nước này dường như chấp nhận sự tồn tại của virus trong cộng đồng, thực hiện chủng ngừa rộng, tài trợ tối đa có thể cho hệ thống y tế, và từng bước khôi phục lại nền kinh tế đã bị con virus làm rung chuyển trong gần hai năm qua.

Ở Việt Nam, chính quyền CSVN đã làm NGƯỢC lại: giao việc chống dịch cho một đội ngũ không có chuyên môn, không cách ly nghiêm ngặt vào những ngày đầu mùa dịch, không bảo đảm nguồn vaccine, không tiêm vaccine cho nhóm người có nguy cơ, dễ lây lan.
 
Khi số người nhiễm bệnh tăng cao thì dựa vào biện pháp cách ly như là một giải pháp, “đi từng ngõ, gỏ từng nhà, ra từng đối tượng”, “bịt chặt” không cho virus thoát, v.v... Chặt đứt chuỗi cung ứng khiến cho chỗ này không có ăn, nơi khác thực phẩm phải đổ đi. Quy định thay đổi liên tục, hỗn loạn: đem quân đội vào đi chợ, giao hàng, kêu gọi shipper trở lại công việc. Không cho dân về quê, quy định giấy đi đường, hỗ trợ người dân không hiệu quả, “siết cổ” hệ thống y tế, ép buộc y bác sĩ v.v…
 
Rồi thì, cái giá phải trả rất rõ ràng. Con virus quá nhỏ để có lòng nhân đạo cho những sai lầm. Sinh mạng của những người dân vô tội, những gia đình tan nát, những đứa trẻ mồ côi, thảm cảnh trên tất cả các nẻo đường…

Chống Giặc
Quân đội các nước lớn như Mỹ, Nga, Trung Cộng, Ấn Độ v.v. dù thuộc chiến tuyến nào, đều không ngừng mở rộng và củng cố các liên minh quân sự.
 
Các nước nhỏ hơn như Nhật Bản, Nam Hàn, Singapore (bằng 1/3 Saigon) cũng vậy, đều cho phép đối tác chiến lược thiết lập, nâng cấp các căn cứ quân sự ở các quốc gia đó, v.v…không ngừng học hỏi, đầu tư các kỹ thuật quân sự, các loại vũ khí mới, và sẵn sàng sử dụng vũ lực để duy trì tình trạng tự do trong vùng đang tranh chấp.
 
Ổn định là duy trì thế cân bằng, chứ không phải là bất động. Bất động đồng nghĩa với sự chết.

CSVN thì làm ngược lại: không liên kết, không tham gia liên minh quân sự, không phát triển các căn cứ quân sự chiến lược, không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực. Trách nhiệm của quân đội trong bất kỳ một nhà nước nào là bảo vệ chủ quyền, bảo vệ dân. Quân đội CSVN được sử dụng không phải để bảo vệ người dân, nhưng là một lực lượng “công an” thứ hai với vũ khí nặng hơn, nhằm đàn áp người dân. Quân đội bất động, không bảo vệ ngư dân. Các tướng-tá thi đua làm kinh tế, “ăn đất”, bắt tay với sự xâm lấn của Trung Cộng.

Cái giá phải trả là điều chắc chắn.
 
Chiến tranh Lạnh, nhưng hai miền Nam-Bắc Việt Nam đã là những chiến trường nóng bỏng trên hai mươi năm, là nơi thử nghiệm các loại vũ khí. Người Việt ở cả hai miền hứng trọn các hậu quả trong và sau chiến tranh.
 
Thật rùng mình, khi nghĩ tới những điều tương tự sẽ xảy ra, như là một sự tái diễn của lịch sử trên một vùng đất dường như chưa khô những giọt nước mắt.

Nguyên Đại
9-9-21



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét