05/10/2022

CHUYỆN CÁ NHÂN

Tôi trải qua thời niên thiếu ở phố nhỏ thuộc một thành phố Trung Việt. Rồi 1975, bạn bè nhóc con cùng xóm tôi, tất cả đều quàng khăn đỏ đến trường, buổi tối đi biểu tình hô “đả đảo”, “nhiệt liệt”, mừng đất nước được “giải phóng”, “độc lập”, “muôn năm”…cũng vui!...

Nhưng lớn lên một chút thì khác…bạn bè mỗi đứa một số phận: thằng H. vào đại học Y, thằng X. điên, thằng N. khùng, thằng C. mất trí, thằng T. mất tích, thằng K. đi bộ đội sang Cam-pu-chia rồi cụt chân trở về, thằng G. quanh quẩn ở nhà cho tới già. Phố chúng tôi chừng 50 nóc gia, khoảng 100 mét đường, mỗi gia đình, mỗi hoàn cảnh. Lũ bạn tôi thiếu ý chí, ba má tụi nó có lẽ nặng nghiệp, vụng đường tu…?Chuyện riêng mỗi gia đình, chuyện cá nhân mà!

Không! Không phải! Thằng X. điên vì ba nó là sĩ quan “ngụy” đi cải tạo hơn 10 năm, về được mấy tháng rồi chết. Nó học, nhưng không biết để làm gì, rồi gia đình có chuyện buồn…nó điên rồi chết. Ba thằng G. là “ngụy quyền”, gia đình vất vả, nó học không xong; em nó, cho tới năm 91 mới vượt biên được qua Phi, trại đóng cửa nó bị trả về Việt nam, rồi bị tâm thần. Ba nó đi lang thang, rồi chết dọc đường.
 
Thằng H. vào đại học Y với 16.5 điểm cho 3 môn học, vì gia đình “có công cách mạng”, khi thằng bạn khác của tôi 3 năm liền thi đại học với 21, 24, rồi 28 điểm vẫn không vào đại học được, vì ba nó là sĩ quan cao cấp của “ngụy”. 

Ba tôi “ngụy quân” sau khi đi cải tạo về, đi kinh tế mới, đạp xích lô…rồi bệnh qua đời. Mẹ tôi, sau 75, bán rau cho tới già. Tôi vượt biên… Tất cả những điều đó đâu phải là chuyện cá nhân. Đó là chuyện lý lịch, chuyện “chính sách” của đảng.

Cái “tập thể lãnh đạo” đó đã hủy diệt những “cá nhân” chúng tôi, những thằng 9, 10 tuổi năm 75 có tội gì? Với ai? Ai phải chịu trách nhiệm về những mất mát vô cùng đó? Đã bao giờ có một thừa nhận sai lầm, dù là một lời xin lỗi đối với thế hệ chúng tôi?

Tôi nói về quá khứ, chuyện đã xưa? Lăng của ông CT Trần Đại Quang rộng gần 3 héc-ta (30.000 mét vuông), một bà mẹ ở Thủ Thiêm hai mươi năm đi kiện không đòi được một nền nhà, không phải là “chuyện cá nhân” của ông Quang và gia đình ông cố CT, và cũng không phải là “chuyện cá nhân” của những bà mẹ Thủ Thiêm.
 
Biệt thự của Tất Thành Cang và những mái tranh xiêu vẹo, vá víu, khi đảng nhất quyết “xóa bỏ giai cấp”, “tiến lên XHCN”, không phải chuyện cá nhân của ông Cang, và những gia đình vất vả nắng mưa.
Một số “ông bà” khác tổ chức vụ Việt-Á, ngoáy mũi cả 90 triệu dân bằng que thử dỏm của Tàu mua với giá rẻ, tính lại cho người dân nghèo khó với giá gấp 10-20 lần, lấy tiền đổ sang các nước tư bản “giãy chết” mua nhà đầu tư, không phải là chuyện cá nhân của các “ông” các “bà” đó.
 
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà thông tin có thể đến hầu như lập tức về một chuyện vừa xảy ra ở bên kia đại dương. Chúng ta có liên quan. Chuyện cá nhân hầu như chỉ còn là những khoe khoang.

Nguyên Đại
5 Tháng Mười 2022

Hình: Một trong nhiều biệt thự của Tất Thành Cang (SN 1971) từng giữ chức: Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII, Phó Bí thư thường trực Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét