06 tháng 1 2020

Vai diễn và Đời thường

Nguyễn Chánh Tín vào vai Nguyễn Thành Luân 
trong phim Ván Bài Lật Ngữa
Ngày 4/1/20, ca sĩ-diễn viên Nguyễn Chánh Tín (NCT) đã vĩnh viễn ra đi, để lại nhiều thương tiếc cho bạn bè và khán thính giả. 

Ông Tín được biết nhiều nhất trong vai Thiếu Tá quân đội VNCH Nguyễn Thành Luân (NTL) trong bộ phim nhiều tập Ván Bài Lật Ngửa khởi chiếu từ năm 1982. Trong phim, Luân cũng là một gián điệp của VC.

Lần đầu tiên, sau 30/4/75, hình ảnh đẹp phong độ của sĩ quan quân lực VNCH được trở lại tự do hiên ngang trong màn ảnh được trình chiếu công khai. Miền Nam như được xoa dịu… 

Cảm giác thỏa mãn tâm lý bốc khói như ly cà phê thơm phức buổi sáng, khi những bộ đồ lính loang lỗ máu và đạn khói chiến tranh cùng với những dấu vết của sự phản bội, tàn độc, tủi buồn được tháo bỏ vội vàng trước đó bảy năm … xuất hiện trở lại. Những nội dung về sự “thần thánh của cách mạng” là không thành vấn đề.

Người ta thích nhân vật NTL với nhiều lý do khác nhau. Những cô gái thời đó thích NTL chỉ vì anh đẹp trai. Chấm. Những thằng nhóc con, thời những đêm cúp điện của miền Nam sau “giải phóng”, “rút súng” “pằng” thằng Tí, thằng Tèo chạy lăn quăn trong trong trò chơi bắn bùm, trốn tìm, thích NTL vì anh bắn một phát súng vào một con dao, viên đạn tách ra làm đôi làm nổ hai trái bong bóng đặt hai bên con dao. Quá đẹp! quá ấn tượng.

Năm 1982, Miền Nam nhớ lắm quá khứ… qua những hình ảnh không lời. Miền Nam nhớ hình bóng cha anh ngày trước. Miền Nam nhìn NTL và khóc cho cha anh mình… Người chết, người trở về xơ xác từ trại cải tạo. NTL không được yêu thích như một điệp viên cộng sản. Anh được yêu thích vì anh là một sĩ quan hiên ngang trong quân phục quân lực VNCH xuất hiện lại trên màn ảnh rộng, trong một tư thế nguyên vẹn oai phong.

NTL là một phép cộng trừ nhân chia của một số nhân vật trong đời thực, cùng với những hư cấu thêm bớt của đạo diễn, những xảo thuật điện ảnh của các kỹ thuật viên, những hóa trang của những chuyên viên hóa trang điện ảnh chuyên nghiệp. NTL là một nhân vật điện ảnh. Nguyễn Thành Luân không có thực và dĩ nhiên không phải là Nguyễn Chánh Tín.

Hãy yêu và ghét, thậm chí căm giận NTL, như yêu và ghét Tào Tháo, Quan Công, Khổng Minh trong truyện phim Tam Quốc Chí v.v… hay bất cứ nhân vật nào trong bất cứ bộ phim nào để lại ấn tượng cho mình. 

Yêu, ghét, say mê, căm giận là cảm giác của cuộc sống… Những cá nhân riêng rẽ, có cảm giác khác nhau. Cảm giác không phải là đối tượng để tranh cãi. Nhưng, đem cảm giác từ nghệ thuật vào đời thường có thể dẫn tới những hệ lụy không cần thiết, và đôi khi trở thành nạn nhân của cảm giác của chính mình.

Nguyễn Chánh Tín có vẻ như là nạn nhân nặng nề nhất của Nguyễn Thành Luân. Từ một tù nhân vì "tội" vượt biên năm 1981, NCT được cho ra khỏi tù với đề nghị thủ một vai Thiếu Tá Quân Lực VNCH. Đề nghị đó quá hấp dẫn! Nguyễn Chánh Tín bước vào vỏ bọc Nguyễn Thành Luân và rực sáng.

Nhưng, NTL không thể sáng mãi với thời gian được, vì nghệ thuật đòi hỏi sự sáng tạo và tự do. Nghệ thuật theo sự định hướng của đảng, phục vụ sự tuyên truyền cho đảng, là một nền nghệ thuật bị treo cổ, bị tử hình. Nguyễn Thành Luân đã chết, đã bị tử hình từ sau Ván Bài Lật Ngửa.

Những bản sao của NTL trong những bộ phim khác không được sự đáp ứng nồng nhiệt của khán giả. Sự mới mẻ trong Ván Bài Lật Ngữa khi lặp lại không còn lạ nữa, và những tuyên truyền rẻ tiền của đảng thì chỉ có một số ít thích thú. 

Hào quang NTL đã chết theo một thiên đường mù lòa cùng với một nền nghệ thuật phải theo định hướng của đảng. Các quan chức cộng sản hiện phải than rằng: ta nói chỉ cho ta nghe, ta chiếu phim chỉ cho ta coi, là vì vậy.

Nếu NTL bước vào trại cải tạo cùng với những đói khát, những đòn trả thù thâm độc của cán bộ canh tù. Nếu NTL lênh đênh trong những vùng biển đói khát, tối tăm đối diện với gió bão, với cướp biển, với mất mát tang thương, trên đường vượt thoát ngục tù CS. Nếu NTL sống lây lất trong trại giam thuyền nhân, đau khổ khi bị trả về VN như bị cả loài người quay lưng. Thì, NTL đã không chết mà sống rất thật, sáng như mặt trời buổi sáng rọi màu huyết dụ trên những con thuyền dân giã đời thường. Và, biết đâu NTL sẽ tiếp tục tỏa sáng; giống như Châu Nhuận Phát trong một nền điện ảnh tự do.

Nguyễn Thành Luân không phải là Nguyễn Chánh Tín. NTL đã chết, rất lâu, cho dẫu nhân cái chết của NCT, hệ thống truyền thông của đảng cho trình chiếu các bộ phim cũ. Thời đại đã khác, NTL cũng không thể tái sinh với những thái độ nhập nhằn vu vơ như vậy.

Cũng vậy, Nguyễn Chánh Tín không phải là Nguyễn Thành Luân. NCT kẹt trong NTL xưa cũ, và ông thất bại trong những bộ phim sau này. Trong đời thường, NCT là một người sống chan hòa vui vẻ với đồng nghiệp. Ông từ giã cuộc đời này trong một giấc ngủ cũng rất dịu êm.

Ông là một nghệ sĩ đã một thời được nhiều người yêu thích. Ông vừa qua đời. Xin được thắp một nén hương khán giả, chia buồn cùng gia đình ông. Kính tiễn biệt ông như một nạn nhân của một nền điện ảnh bị định hướng, bị treo cổ, bị tử hình.

Nguyên Đại
6 Tháng Một 2020

Đã đăng trên:
Báo Tiếng Dân

Tiếng Dân Facebook

29 tháng 12 2019

Phiếm: Tròng lộn

Nguyễn Bắc Son và "vua" Trọng

Tên công an đi rồi, gã ngồi bệt xuống bục xi-măng trong phòng giam. Chút bực mình nhỏ nhoi, cở tên công an này ngày xưa nhìn mặt gã còn không dám nhìn thẳng, bây giờ gã sa cơ; hắn còn đẩy đẩy, trợn trợn, hỏi gì cũng không trả lời, ra vẻ quan trọng hình sự. Nhưng thôi, tức làm chi với lũ ấy. Đời mà! “Hổ lạc bình dương khuyển mã khi”.

Gã là ai? Nguyễn Bắc Son, tù nhân chung thân mới nhất của chế độ “XHCN tươi đẹp”, từ hôm qua 28/12/19.

Thực tình, gã vẫn không tin được, khi tên quan tòa gào lên “chung thân”. Sao lại thế được nhỉ? Gã đã giao hết tiền rồi mà, gần 3 triệu đô Mỹ (66 tỷ VNĐ) cũng đâu ít gì! "Vua" Trọng nói: “người ta đã trả rồi thì nên tha cho người ta”. Vượng "Phó Vua" cũng nói: “…nếu ai khắc phục đúng tinh thần của Đảng, khắc phục được hết thì chúng ta khoan hồng”. Nghĩa là giao hết tiền thì tha, “giơ cao đánh khẽ”, “chữa bệnh” nhưng “cứu người”. Gã làm đúng mà; vậy là sao?

Có người nói, thần tượng của Trọng là Tập Cận Bình. Trọng sẽ đi theo Bình, sẽ không tử hình quan chức cao cấp của đảng: Bạc Hy Lai, Quách Bá Hùng, Chu Vĩnh Khang tất cả hiện đang thụ án chung thân, sau khi bị bắt và kết án vào các năm 2013 và 2015. Nên, có hằn học đến đâu, thì hình phạt cao nhất mà gã có thể bị phán là “chung thân”; cho dẫu gã có nói gì, và tụi quan tòa có nói bá láp bá xàm gì ở ngoài tòa.

Hóa ra 3 triệu đô gả nộp vô, không giải quyết được việc gì cả, chỉ có việc “đấm mõm” cho cái bọn ngọng nghịu, líu lo đó, thiệt là tức chết. Gã thở dài cay đắng!

Hồi còn làm Bộ Trưởng, gã ghét nhứt câu này “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỷ những gì cộng sản làm”, vì trước nhất nó là của ông Thiệu. Thứ hai, là dân chơi Facebook cứ trích đi, trích lại miệt mài.

Câu nói của ông Thiệu, thế mà hay, có điều bây giờ gã mới nhận ra. Bố khỉ!!! Cuối đời mà còn bị nó lừa một cú đau quá!!! Gã bỗng dưng cười …ra nước mắt!!!

Thằng Vũ, nhỏ hơn gã 19 tuổi. Gã đẻ nó ra được. Vụ này nếu trót lọt, nó hốt 300 triệu đô, nó đưa gã 3 triệu đô. Mẹ kiếp! dân gian nôm na: “cầm c. cho nó đái” cũng không xong! Bây giờ nó nhận án 3 năm; qua một lần “quốc khánh” và “giải phóng Tp HCM” là nó ra tù.

Còn gã, “chiến tranh” giữa Trọng với Dũng mà không ngã ngũ, thì gã còn viết “nhật ký trong tù” dài dài chứ không đùa đâu. Gã lại thở dài, bực tức mấy tháng trời cũng chai đá! Nhưng 300 triệu đô: 3 năm. Ba triệu đô: Chung Thân. Tính toán kiểu gì cũng thấy tào lao.

Thằng Tuấn cứ đổ hết tội cho gã, cũng không giải quyết được việc gì; 14 năm thành án, chắc nó thuộc lòng như cháo cuốn sách nó viết: “Phòng, Chống Tự Diễn Biến, Tự Chuyển Hóa về tư tưởng trong cán bộ, đảng viên hiện nay”. Bố khỉ!!! Có ăn thì im đi, bày đặt viết sách lung tung, vô tù tụi nó tặng ngược lại mấy cuốn sách đó, thì có đi… kiểu gì cũng không hết. Tự nhiên gả cười lớn…

Thực ra, thì đối với dân nghèo và ngay cả với việt kiều bình dân, thì ba triệu đô cũng là số đáng kể, nhưng đối với quan chức thì đâu có nhiều, sao bác Trọng lại nặng tay với gã như vậy?! Gã cứ suy nghĩ hoài, cứ thấy không ổn. Hay là có chút hiểu lầm gì chăng?

Năm nay gã đã 66 tuổi, nộp vô 66 tỷ, nhận án chung thân, chẳng lẽ phải ở 66 năm. Không đâu! một phần tư số đó gã cũng đủ chết.

“Bác Trọng ơi, bác có tròng lộn cái án này vào đầu ta không?! Nếu có tròng lộn, bác cũng nên nghĩ là ta cũng đã từng làm phó ban tuyên giáo mà nghĩ lại cho ta. Bác Trọng ơi! Đừng tròng lộn án cho ta…”

“Đừng tròng lộn cho Son, bác Trọng ơi!”. Gã vỡ òa, nấc lên thành tiếng…rồi bất giác cười như điên. “Tròng lộn rồi…Tròng lộn rồi…Trọng ơi!…”

Nguyên Đại
29 Tháng Mười Hai 2019

Đã đăng trên
Báo Tiếng Dân

Tiếng Dân Facebook

Nguyễn Xuân Châu Blog

Đã đọc trên YouTube:
Thông Tấn Việt TV- ngày 30-09-2020