24 tháng 9 2020

Nói thẳng cho vuông


Từ hôm 22-9-20, sau khi đăng bài viết “Ước mơ bị ung thư”, trang Facebook cá nhân của tôi đã bị hạ xuống. Những người điều hành Facebook (FB) đưa ra lý do là “không theo tiêu chuẩn cộng đồng” (does not follow community standards). Qua việc này, tôi muốn chia sẻ với bạn đọc một vài kinh nghiệm và suy nghĩ.

Cứ thử đếm xem trong nhà bạn có bao nhiêu người, và bao nhiêu người tham gia FB, sẽ thấy là số lượng thành viên của FB là quá lớn; và họ viết bằng ngôn ngữ mà họ thông thạo (tiếng Việt, Anh, Tàu, Nga, Thái v.v…). Những người điều hành FB vì vậy không thể kiểm soát nội dung trên các trang cá nhân được. Họ có thể dùng các phần mềm (software), hoặc người máy (robot) để sàng lọc những từ ngữ có tính nhạy cảm (ví dụ như: đặt bom, khủng bố v.v…). Bộ phận quản lý FB không có thời gian để ngồi đọc, xem những điều bạn viết và chia sẻ.

Vậy thì, vì sao họ lại chụp cho mình (bạn hoặc tôi) một cái mũ “vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng”, và tước quyền kiểm soát FB của mình; sau đó không ai có thể liên lạc với mình được qua FB và ngược lại. Tôi có hỏi bạn bè về trường hợp của mình; được biết tình trạng này là do có người báo cáo (report) với ban quản lý FB về trang cá nhân của tôi.

Ai báo cáo? Trang của tôi chỉ viết về các vấn đề thời sự và chính trị ở VN (hầu như không có gì khác hơn), nên kẻ báo cáo chỉ có thể là các dư luận viên của “tuyên giáo”, hoặc lực lượng 47 của Tổng cục Chính trị QĐND Việt Nam, những kẻ làm việc cho chính quyền CSVN.

Tôi vi phạm điều gì trong “tiêu chuẩn cộng đồng”, lúc nào, ở đâu, ban quản lý FB không cho biết chi tiết. Đây chính là một khiếm khuyết trong việc điều hành của FB: thay vì người báo cáo chứng minh sự “vi phạm”, FB lại trừng phạt nạn nhân. Các chú lính tuyên giáo lợi dụng điều này để “bịt miệng” những tiếng nói mà họ không thích. Vô hình trung, FB lại tiếp tay với chính quyền độc tài trong việc loại bỏ những tiếng nói, quan điểm bất đồng.

Hơn 2 năm trước, Mark Zuckerberg, người sáng lập và là Giám đốc Điều hành của FB đã phải ra điều trần trước Quốc hội Hoa Kỳ để giải thích về việc thông tin cá nhân của 87 triệu khách hàng của FB đã bị bán cho một công ty ở Anh Quốc (1). Tôi không hy vọng họ (FB) sẽ có lúc phải giải thích trước tòa án, hay quốc hội Hoa Kỳ về việc những quy định trong việc điều hành của họ có thể đi ngược lại với Tu Chính Án Số Một của Hoa Kỳ về quyền tự do ngôn luận (2).

Đã có thời hãng Nokia của Thụy Điển làm chủ thị trường điện thoại di động trên thế giới, vai trò của họ bị thay thế từ khi chiếc iPhone ra đời, tất cả chúng ta đều chứng kiến điều đó. Tôi không tin FB là bất khả thay thế, đặc biệt là với cách điều hành “bịt miệng” của họ như kinh nghiệm đã trải qua của tôi và một số bạn bè.

Trong sự việc này, tôi cũng nhận được một số ý kiến của các bạn khác rằng, tại sao tôi sống ở nước ngoài, mà không nói về các vấn đề ở đất nước tôi đang sống, không chịu “ăn cây nào rào cây nấy” mà “vác nguyên cả một cái hàng rào về Việt Nam…” (nên phải chấp nhận những “phiền phức” nói trên).

Có lẽ các bạn ấy không biết, hay đã quên. Tiện đây, xin được nhắc vài điều. Sau năm 1975, người Việt Nam bắt đầu bỏ nước ra đi trên những con thuyền mong manh trên biển. Nếu không nhờ những thuyền trưởng quyết định cứu những con người khốn khổ, có lẽ bây giờ tôi, bạn và gia đình không có mặt ở nơi bạn đang sống.

Những thuyền trưởng và thủy thủ đó đã mở rộng lòng nhân đạo để cứu tôi, bạn và gia đình bạn, những chiến hạm Hoa Kỳ và Đồng Minh có những nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, họ có những “cây phải rào”, nhưng họ sẵn sàng “quăng một cái hàng rào” ra giữa biển để cứu những người khốn khổ như bạn, như tôi…

Khi bạn tới trại tỵ nạn, những nhân viên của các tổ chức phi chính trị (Non-Government Organisations) (“NGOs”) vào trại tỵ nạn giúp đỡ bạn về tinh thần và vật chất. Đất nước họ cũng có những người nghèo khổ, khốn khó vậy, cũng có vô số những vấn đề cần giải quyết; nhưng họ sẵn sàng đem “nguyên cái hàng rào” đến tận trại tỵ nạn nơi bạn đang sống để bạn và tôi có thể “níu” mà giữ được chút thăng bằng sau những ngày chịu đựng gió bão.

Bạn có cơ hội sống ở ngoài Việt Nam, không bị cướp đất, cướp nhà như những người thân hoặc bạn bè của bạn. Chia sẻ với họ, nói dùm họ, tiếng nói họ không nói được, kêu giùm họ tiếng kêu đau đớn vì những bất công, đau khổ mà họ phải chịu đựng, không phải là “vác hàng rào về Việt Nam” mà là tiếp tục nuôi dưỡng và phát triển tình người, lòng nhân ái từ những người mà tôi và bạn trước đây đã từng thọ ơn.

Tự do là phân biệt giới hạn. Bạn có quyền im lặng, không ai buộc bạn phải nói, phải viết những điều bạn không thích. Bạn có thể có cách khác, thích hợp với bạn, để giúp đỡ người thân và gia đình bạn, bạn có thể có lý do để chọn cách làm đó. Chúng tôi cũng có quyền viết và nói những điều chúng tôi suy nghĩ. Chúng tôi chọn cách nói, vì chúng tôi cho là thích hợp, và chúng tôi có lý do của chúng tôi. Chúng tôi không trách bạn vì sự im lặng của bạn. Ngược lại, chúng tôi cũng kêu gọi một thái độ sòng phẳng tương tự đối với chúng tôi.

Bạn có những việc làm và lý do của bạn. Chúng tôi thích những việc chúng tôi đang làm và có lý do của chúng tôi. Chúng tôi muốn nói những điều chúng tôi muốn nói.

Nói thẳng cho vuông, và lắng nghe để bước thẳng…

Nguyên Đại
24 Tháng Chín 2020

_____

(1) Facebook and Cambridge Analytica:
https://www.cnet.com/news/zuckerberg-facebook-data-was-sold-to-cambridge-analytica-too/

(2) Tu chính án số một của Hoa Kỳ bao gồm quyền tự do ngôn luận

22 tháng 9 2020

Ước mơ bị ung thư

Gã vói tay lấy tờ báo “Nhân Dân” đọc để giết thời gian…Trong này, ngoài việc đọc báo vớ vẩn này thì không biết làm gì cả. Vào đây từ hôm 28-8, gã nhẩm… gần 4 tuần. Báo cho dân đọc mà, nên hơn nửa thế kỷ nay vẫn vậy: Đường lối đảng và chính phủ thì “lúc nào chả đúng”, và cách mạng thì “muôn thuở thành công”!

Gã quên cái vụ đọc báo “Nhân Dân” từ lâu lắm rồi, có lẽ mấy chục năm. Gã không tưởng tượng ra là có ngày gã phải cố mà đọc. Tụi phản động nó bảo đọc mà muốn “ói” cũng không phải là cường điệu quá. Gã bất giác mỉm cười…

Cái gì? Thằng Thưởng nó đòi lập viện triết học hả? [1] Chắc là để nịnh bác Trọng thêm một chức viện trưởng nữa đây. Hồi nào tới giờ đảng có chấp nhận thứ triết học nào khác chủ nghĩa Mác-Lê đâu mà viện với chả vẹo. Cái chủ nghĩa Mác-Lê này đã hơn một thế kỷ rồi, “nghiêng-cứu” mấy đời rồi, bây giờ hết nghiêng, tới “đổ” luôn rồi, cứu gì mà cứu! “Bố thằng điên!” gã buộc miệng chửi.

Gã ngồi trầm ngâm nhớ lại…

Gần hai trăm năm trước, Mác [Karl Marx] học xong thần học, không kiếm được việc làm, ước mơ những người nghèo khổ được đổi chỗ với những người giàu có, rồi kiến tạo một xã hội bằng phẳng, không có giai cấp. Mác không thực hiện được ước mơ đó, và qua đời trong nghèo khó [1].

Khoảng năm mươi (50) năm sau, Lê-Nin [Vladimir Lenin] có tham vọng quyền lực, muốn lật đổ vua Nga. Muốn làm cách mạng thì phải có lực lượng và lòng căm thù. Lê-Nin vớ được lý luận của Mác, tập hợp những người nghèo và bọn lưu manh lại và giải thích rằng lý do của sự nghèo túng của họ là do bọn người giàu “bóc lột” phải căm thù bọn chúng, giết bọn chúng để xây dựng nhà nước của “giai cấp vô sản”; vậy là “Cách Mạng Tháng Mười” diễn ra…[3]

Nhưng sau cách mạng, có hai vấn đề lớn không giải quyết được: 

1- Lãnh đạo của giai cấp vô sản bây giờ nó không chịu vô sản, nó không chịu “bằng phẳng” với dân. Không ưu đãi lãnh đạo, công an thì ai bảo vệ “nhà nước vô sản”, lấy ai trấn áp bọn “phản cách mạng”. Sự phân chia tài sản chung của nhà nước bắt buộc phải không đều: có người nhiều, người ít. Vậy là lại nảy sinh giai cấp, nhưng sau cách mạng sự hình thành giai cấp và đấu tranh giữa các giai cấp còn khốc liệt, thê thảm hơn trước nhiều.

Tụi “đảng lãnh đạo” giàu có bây giờ, không những chỉ có tiền như bọn tư bản địa chủ ngày trước; tụi nó còn có quyền lực, súng đạn, được những người nghèo “thành phần trung kiên với cách mạng” bảo vệ, và được trí thức XHCN “bảo kê” nữa. Những người vô sản lý tưởng vẫn cứ vô sản…mất mạng, bị tử hình, tra tấn, chung thân.

2- Các hình thức kinh tế tập thể lại không đem lại kết quả như Mác từng mơ ước. Nông trường tập thể chỉ có lụn bại vì “cha chung không ai khóc”. Công trường, nhà máy nếu thuần túy để công nhân lãnh đạo thì chỉ có chết; phải có đảng lãnh đạo. Chi bộ đảng phải xuất hiện nếu không thì bọn “thù địch” nó phá hỏng mất.

Mà đảng vào thì tệ quan liêu, bao cấp, chạy đua để báo cáo thành tích…đảng ủy trở thành chủ mới, lần này họ có luật pháp, chính quyền, công an bảo kê. Các “ông trùm đỏ” trở nên bất khả xâm phạm. Công nhân thì vẫn bị tiếp tục bóc lột còn thậm tệ hơn trước, và hiệu quả công việc thì càng tệ hơn… Cho nên bác Mao nói xã hội của Mác ba ngàn năm nữa cũng không có. Rồi thì… người ta kéo tượng Lê-nin xuống, lấy búa đập vô đầu.

Nhưng thôi, mấy chuyện lý thuyết đó nhức đầu lắm, để cho “bố con” nó tự lừa, tự ngáo đá và “Trọng-Thưởng” với nhau…

*****

Mấy hôm nay, bụng gã đau thường xuyên hơn. Gã nghĩ: thuốc ở nhà gởi vô cho mình, tụi nó mà đổi thành “thuốc của con Kim Tiến” thì cũng phiền! Tuy vậy, còn đỡ chứ nó đổi thành thuốc dành cho “thanh-quan[g]” thì “bỏ mẹ” thật! Gã lại giật thót không dám nghĩ nữa…

Mấy hôm nay, tụi “nhóc con” có gọi mình lên thẩm vấn…Ối giời, “tao” là “vua thẩm vấn”; “tụi bay” không có cửa. Chiêu nào tao không biết, muốn không tao dạy thêm cho. Còn đánh tao hả, tụi bay chưa dám đâu…Thằng Trần Bắc Hà, nó bố lếu bố láo và ân oán nhiều quá! Tao thì tụi bay chưa dám đụng đâu…Đi chỗ khác chơi, các chú em…

Nhưng ở trong này thì không giải quyết được việc gì cả, phải thoát ra ngoài rồi mới tính. Gã đã báo cáo là đang trị bệnh ung thư, xin về nhà để tiện việc chăm sóc. Thứ nhất là kêu gọi lòng nhân đạo của “các bác”: Ung thư rồi…sắp chết rồi… “tha cho người ta đi”. Thứ hai là các-bác cũng đâu muốn cháu chết trong tù, ít nhiều gì cũng mang tiếng. Nhưng vấn đề là mấy cái tên bác sĩ khám cho “mình” nó có nhận tiền để viết báo cáo theo ý mình không. Nó mà cứ viết theo “ý đảng” thì cái án này thành án… (khỉ thật, tụi miền Nam hay nói lái).

Bao nhiêu năm “làm cách mạng” gã quá hiểu cái gì gọi là tình “đồng chí”, nhất là giữa các lãnh đạo với nhau. Lúc được thời, thì nó cười nịnh như “trâu hít…” giống như cái thằng Chu Ngọc Anh chuẩn bị thay cho gã làm chức chủ tịch Hà Nội. Lúc “xuống chó” thì tụi nó biến không thấy tăm hơi, ngon như “cha” Dũng, mà lúc “rớt”, rồi mẹ qua đời, đếch thằng nào tới, huống hồ là mình.


Tụi “địch” nó bắn mình công khai, mình bắn lại…ăn thua là chuyện của anh hùng. Nhưng, đồng chí nó bán, nó “bắn” mình, tụi nó đâu có công khai, sơ xuất là nó quất rụng ngay. Từ ngày rời khỏi trung học, bước vào nghề, gã đã hiểu chuyện này rồi. Tụi mày gọi tao là “Chung con”, nhưng tao không phải “con” đâu. Tao biết luật chơi! Lúc tao làm công an, truy án xét hỏi…tụi mày biết tao mà! Lúc tao “hiền từ” như con gái, trong vụ Đồng Tâm… tụi mày cũng biết tao mà…

Gã lục lại trong danh sách các “đồng chí” của gã để giải quyết cái ca “ung thư” này. Gã ước mơ cái bệnh của gã nó “trở nên” nặng, thật nặng lúc này, chỉ lúc này thôi, để gã có thể may mắn thoát được chỗ này thì còn cơ hội trở mình, chứ ở trong này không giải quyết được việc gì cả… Gã lẩm bẩm, mình mà thoát được keo này thì khối thằng ước mơ “bị” ung thư…thằng Thăng, thằng Son, thằng Tuấn…

Ước mơ bị ung thư! “Cách mạng vô sản” là cho tụi “vô sản” những ước mơ…Những ước mơ không bao giờ thành hiện thực, những ước mơ bị ung thư… Ngoi lên được như gã tới lúc này thì có một ước mơ. Ước mơ bị ung thư “thật” để được chết được một cách bình yên. Gã vất tờ báo “Nhân Dân” sang một bên, nằm thở dài…cay đắng.

Nguyên Đại
22 Tháng Chín 2020

Nguồn:

[1] Võ Văn Thưởng (1970 - ) Trưởng ban tuyên giáo trung ương: cần “làm sáng tỏ vai trò của triết học Marx – Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh”, 21-09-20: https://www.bbc.com/vietnamese/world-54230788

[2] Karl Heinrich Marx (1818 – 1883) viết Tuyên Ngôn Cộng Sản (The Communist Manifesto) và Tư Bản Luận (Das Kapital) (1867 – 1883)
https://en.wikipedia.org/wiki/Karl_Marx

[3] Vladimir Ilyich Ulyanov (Lenin) (1870-1924) dựng nên nhà nước “vô sản” đầu tiên năm 1917, đúng 50 năm sau khi Tư Bản Luận được Marx bắt đầu viết năm 1867.
https://en.wikipedia.org/wiki/Vladimir_Lenin

Đã đăng trên: 
Tin tức hằng ngày
https://www.tintuchangngay.org/2020/09/nguyen-ai-uoc-mo-bi-ung-thu.html

Đã đọc trên YouTube 
Vietlive Tivi - ngày 25/09/2020